Cơn bão số 6 năm kia gây mưa lớn, lũ réo ầm ầm. Ở Bang nọ nhà cửa-ruộng nương-lớp học-bệnh viện bị lũ cuốn thiệt hại nặng, tới 506 tỷđ; xác chết lềnh bềnh thu gom đếm 9 ngươì.
Các nơi-kể cả mấy vị bộ trưởng-đổ xô tới vùng lũ ứng cứu, trợ giúp; trẻ em các trường mang cả quần áo cũ đi ủng hộ.
ở Pháo đài kia nghe hung tin, các sếp, cai đấm ngực bùm bụp thương cảm, họp nhau lại, ra nghị quyết:
“Phải chia xẻ nhưng phải có phương án tối ưu. Ta phải khác thiên hạ, sao cứ phải đổ xô lên đấy, thời công nghệ thông tin toàn cầu? Sao cứ phải xúm vào người sống? Ta sẽ quan tâm tới người chết”.
Chuyến xe 12 chỗ của Pháo đài gồm các sếp, cai; thành xe căng tấm biểu ngữ nền đỏ: “ Nhiệt liệt hoan nghênh nhân dân Tam Đảo đã đón đoàn lãnh đạo Pháo đài đến học tập và đi cứu trợ!”
Đoàn đến Tam Đảo, đứng ở đỉnh gọi là “Cổng trời” mây trắng vờn bên chân; ngắm thành phố ngã ba sông, nhìn thấy nước sông Hồng; như thấy tâm linh mách bảo, cai f giật mình nghẹn ngào: “Thế là hết, chết nằm dưới đó chỉ có đất, chẳng bao giờ thấy được Trời-Mây, ới đông bào ơi...Thôi tôi gửi dưới đó cái Đồng bào thiếu”.
Mồm nói, tay làm, cai vp làm như gom lại rồi đẩy xuống âm phủ những tảng mây trắng đang quấn quít bên chân. Cả đoàn ai cũng xúc động với nghĩa cử “đỡ đần” ấy.
Bữa rượu trưa đang vui, chống chếnh trên đỉnh núi, nhìn qua cửa sổ không thấy mặt đất, chỉ thấy bạt ngàn của rừng cây, Cai Tr bỗng thấy như nhớ miền núi quê mình, đứng lên bưng mặt khóc mà rằng:
- Các cụ đáng được con cháu hầu hạ, sáng trà chiều rượu, chỉ tại cái dòng nước bạc...giờ thì...hu...hu. Kính cụ...!
Tay cầm chén rượu, Cai Tr vẩy rượu ra tứ phương 8 hướng.
Quay lại ghế, theo thói quen Cai tr vừa kịp nhoẻn cười, bỗng tiếng tru tréo của Cai SN bên cạnh:
- Trên dương thế điện tuy quá tải, lúc mất lúc mất còn; TV, caset không xem buổi tối thì nghe buổi sáng; nay dưới suối vàng chỉ có nước reo róc rách đâu có lời ca tiếng hát, hỡi các em, cái tuổi trăng tròn!
Như đã được đạo diễn, 2 ả Mi trợn, mồm nhọn, xách nón quai thao lả lướt lượn vào: “Có em, có em đây!”
Cai SN: “ Thôi thì vì sự nghiệp 10 năm phải trồng cây, trăm năm phải trồng người; tuổi thơ như búp trên cành... xin gửi lời quan họ cho ấm tai các em dưới ấy.
Tiếng tom chát được quện với tiếng ca cho đến tàn canh.
Tam Đảo không có nhiệt độ cao, nhất là tháng 10, nhưng do đã cuối buổi, lại phải “đánh vật” với nhiều thứ, trán sếp lã trã mồ hôi, phê lẫn tỉnh, thấy mình như đã từng trải, chê:
- Các chú chỉ lo những thứ “giời ơi, đất hỡi”, còn cái cần thiết như cái ăn cái mặc chẳng chịu chia xẻ với dân; trước khi chết đuối con người ta bị rét lắm. Phải biết “nhiều cùng” với dân, nhìn đây, lạnh anh cũng chịu!
Chưa dứt lời, sếp đã cởi ném xoà cái comlê xuống nền nhà.
Bỗng trong góc phòng, tối pha sáng, vọng ra giọng thủ thỉ U50 xen lẫn tiếng nấc đứt quãng:
- Các anh là đấng nam nhi, việc nước thế là đã trọn vẹn. Em là phận gái nhưng gì cũng là đoàn viên trong đoàn, đến giờ chưa cống hiến được gì cho gia quốc thấy tủi lắm thay. Em đề xuất thế này: Con người, đừng để họ mất hết hy vọng. Giữa đêm khuya nọ bị lũ cuốn, họ ngóng, họ đợi bóng thuyền đến xiết bao; ngóng cho đến lúc...tuyệt vọng. Em muốn họ ở dưới đó được nghe thấy tiếng quạt nước của mái chèo, như là sẽ có thuyền sắp tới cứu họ. Đoàn ta nên phi ra hồ Đại Lải thuê mấy cái thuyền của công ty du lịch, ai cũng phải cố gắng thi đua đạp nước, để dưới đó họ đừng đánh mất cái Lạc quan.
Cả đoàn há hốc mồm: Hay, Thế mới là cống hiến!
Sau 2 ngày đi Công Tác đã xong, đoàn về tới Pháo đài. Đang đùn đẩy, chần chừ (trong các lỗ PĐài những cái đầu đen nhô ra, tò mò) khênh cái quyển bìa in dòng chữ mạ vàng “Nội dung Học tập theo gương tỉnh bạn” vào phòng truyền thống. Thấy thế, nóng mắt, sếp quát:
-Thiên hạ sinh cũng do Đoàn, tử cũng từ Đoàn này quyết; Thi đua cũng ở đây, lộc cấp cũng ở đây, còn sợ cái nỗi gì, Trời cũng chẳng ngán,nhá!
Đám Cai chưa kịp định thần thì bỗng có đám mây hồng lao tới, bóng Thiên lôi cầm lưỡi tầm sét ló ra, phi xuống, phóng liền 3 nhát sét: Rầm, Rầm, Rầm.
Bụi đất cát bay mù mịt bao lấy Đoàn; nhưng lạ thay, từ trong đó phát ra những tiếng cười khúc khích:
- Chúng ta liên kết với nhau chặt lắm, không phải thời của Lý Thông, nhá!
Thiên Lôi thất kinh, vội thu lưỡi tầm sét, rút di động gọi Thái Thượng Lão Quân tiếp viện.
Thái Thượng Lão Quân cầm phất trần, mắt lim rim, đọc thần chú:
Mây kéo đến đen đặc; Rồi gió, rồi mưa, mưa đá. Hàng ngàn vạn hòn đá to bằng miếng vàng SJC 1 cây ném xuống. Đoàn vội bỏ của tháo chạy, may có mấy anh CCB, CĐ, TN được lệnh của anh CBộ lao ra ứng cứu đưa kịp vào pháo đài.
Tạnh mưa, trời quang, sân Pháo đài trơ khấc cái bìa chỉ còn 4 chữ: “..Học tập theo gương...”, khắp sân trắng giấy tung toé nhưng không thấy có chữ viết.
Bên Bưu chính viễn thông có Đaoloát và giải mã câu thần chú của Thái Thượng Lão Quân; Sau này (không rõ vô tình hay hữu ý), câu thần chú ấy được lọt ra ngoài, đấy là:
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
(Tư liệu RT nhặt được khi chăn bò, uống nhờ chén nước quán ven đường, chép lại; ko có bản quyền!)